CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Uổng Công Tính Kế


Phan_4

Chương 7


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Mười dặm rừng hoa Tuyết Quỳnh kia đúng là Trần Ngộ Bạch ra lệnh phá hủy, nhưng căn bản không phải vì hoa yêu lắm mồm gì —— Quốc sư đại nhân không thèm để ý những thứ này.

Là hôm đó lão quản gia té ngựa, mới nằm mấy ngày liền chống người đứng dậy, lão vịn thắt lưng đi vòng vo một ngày trong rừng hoa Tuyết Quỳnh, muốn nghe thử rốt cuộc mấy cái cây kia sẽ nói gì?

Sau khi trở về chỗ đau ở hông của ông ta đương nhiên trở nên không tốt. Ngày hôm sau Trần Ngộ Bạch liền sai người dời toàn bộ rừng hoa đi.

Lão quản gia chăm nom đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn, sao có thể không hiểu tấm lòng của hắn? Nhưng ông giữ lại cái mạng này chính là vì trông chừng tiểu chủ tử này, thấy kiếp số trong mệnh của tiểu chủ tử đã tới, sao ông còn có thể nằm được chứ?

Nhớ tới tiểu cô nương vô dụng, quái dị náo loạn đó, lão quản gia nhức đầu thở dài: "Tiểu Thiên, đỡ ta một chút, chúng ta đến Quan Tinh Lâu một chuyến."

Trong Quan Tinh Lâu, Quốc sư đại nhân không ngắm sao đoán mệnh, cũng không vẽ tranh trước cửa sổ, mà đứng trên đài cao, khóe miệng mang theo nét cười lạnh, nhìn về phía thiếu nữ xa xa xoay quanh trong vườn hoa bên dưới.

cô gái kia đương nhiên là Kỷ Tiểu Ly.

Qua hai ngày nữa chính là ngày hưu mộc của nàng, người nhà sẽ đến đón nàng, nàng đã quyết định về nhà cũng sẽ không trở lại cái nơi quỷ quái này nữa, cho nên cố ý tới nói lời từ biệt với con bồ câu mất mạng một cách oan uổng.

Xuyên qua vườn hoa, loại cỏ lần trước thân mật quấn mắt cá chân nàng chơi không xuất hiện, trên cỏ vốn xanh mượt nay trụi lủi xếp đặt mấy tảng đá lớn.

Dĩ nhiên nàng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng lúc tới rõ ràng vừa liếc nhìn đã thấy rõ đường đi, sao lúc trở về lại không ra được? Nàng đã đi hơn một canh giờ, trước mặt vẫn là mấy tảng đá lớn này, cuối cùng nàng lại phát hiện mình đã quay trở về bên cạnh bụi cây Lục phù – nơi chôn bồ câu nướng.

Kỷ Tiểu Ly đi lòng vòng vừa mệt vừa sợ, ngồi chồm hổm trên mặt đất rút bả vai dụi mắt.

Người trên lầu cao nơi xa nhìn thấy một màn này, cảm nhận gió thổi qua người, giờ phút này toàn thân thật thoải mái!

không phải chỉ giây lát là có thể phá giải trận pháp sao? Sao cỏ cây đổi thành tảng đá thì không làm được? không phải đạn Phích Lịch rất lợi hại sao? Lấy ra nhuộm tảng đá thành màu đỏ cũng thật tốt đó! Ha ha!

hắn nhịn không được bật cười chế nhạo. Vườn hoa an tĩnh như thế, Kỷ Tiểu Ly đang cảnh giác cao độ, nghe rất rõ ràng, vội vàng ngẩng đầu thê lương nhìn xung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy người kia tay áo bay bay trong gió.

Nàng nhảy dựng lên phất tay: "Quốc sư đại nhân! Quốc sư đại nhân!", "Quốc sư đại nhân cứu ta! Ta không ra ngoài được hu hu…!"

Băng trù màu đen đón gió dịu dàng lay động, người lại không nhúc nhích.

Kỷ Tiểu Ly kêu khàn cả cổ họng, chợt hiểu được: hắn chính là muốn nhốt nàng! hắn ghen tỵ tuệ căn của nàng! Muốn giết nàng!

Can đảm sinh ra từ bất lợi, Tiểu Ly nuốt một ngụm nước miếng, dũng cảm lớn tiếng kêu lên với hắn: "Cha ta là Đại tướng quân! Ta có bốn ca ca! Bọn họ sẽ đánh chết ngươi! Còn có công chúa nương nương! Nàng sẽ đến. . . . . . mắng chết ngươi! Mẫu thân ta sẽ cầm châm cắm lên người ngươi! Cắm hết toàn thân!" Sợ chưa?! đã sợ chưa!

một chút phản ứng cũng không có.

Kỷ Tiểu Ly sợ hãi: "Hu hu… ngươi cho ta ra ngoài đi! Sau này ta tu thành thần tiên, sẽ phù hộ cho ngươi cũng sớm thành tiên!" Nàng cầu khẩn thêm dụ dỗ.

Nam tử trẻ tuổi áo đen đứng chắp tay trên lầu cao, trong nụ cười lạnh cũng mang theo chút suy ngẫm.

Lão quản gia được Tiểu Thiên đỡ thở hổn hển đi lên đài cao, theo ánh mắt của Quốc sư đại nhân, ông thấy được vị cô nương kia của phủ Trấn Nam Vương, đang ngước đầu lộ vẻ sợ hãi trong trận pháp Tam Sinh Thạch.

Lão nhân gia thở dài trong lòng, lúc này cũng không dám thay nàng cầu xin tha thứ. Hai nô bộc một già một trẻ an tĩnh rũ tay đứng một bên.

Phía dưới Kỷ Tiểu Ly đã sắp khóc: "Để ta ra ngoài đi. . . . . . Ta, ta muốn đi ngoài!"

Trời sanh thích sạch sẽ, đuôi lông mày của Quốc sư đại nhân nhảy lên ". . . . . . Ngươi dám!"

Giọng nam trong trẻo lạnh lùng hờ hững từ trong gió truyền đến, rốt cục Kỷ Tiểu Ly cũng được hắn đáp lại, lập tức nắm không buông: "Ta đi ngoài rất thối! Ở chỗ này lại là đầu gió, nhất định sẽ thổi tới chỗ ngươi!"

Giọng của tiểu nha đầu giống như chim hoàng oanh, trong trẻo du dương, nói ra đặc biệt chân thành tha thiết, mùi hôi thối kia phảng phất cũng đã như đập vào mặt. Hôm nay Trần Ngộ Bạch vốn không có ý định giết nàng, tối mặt vung tay lên, Tiểu Thiên lập tức nhanh nhẹn đi xuống lầu cứu người.

"Trước khi hắn tới, nếu ngươi dám. . . . . . không nhịn được, ta liền vứt ngươi vào trong hố xí!" một câu cuối cùng đã là cắn răng nghiến lợi.

"không, sẽ không đâu!" Kỷ Tiểu Ly chỉ mong còn sống, rụt rè an ủi hắn: "Cho dù. . . . . . không nhịn được, ta cũng sẽ tự mình chôn đi! Bảo đảm ngươi sẽ không đạp phải!"

Quốc sư đại nhân hít dài một hơi, lại cảm thấy toàn bộ không khí trong phổi đều thối, ngực cũng thối mà đau! Nghiến răng, hắn xoay người rời đi.

Lão quản gia vội vàng đuổi theo.

**

Trước cửa sổ của Quan Tinh Lâu có một cái bàn, là nơi Quốc sư đại nhân thường dùng để vẽ, cửa sổ nhìn về phía phong cảnh của vườn hoa, cảnh đẹp ý vui.

Nhưng hôm nay Quốc sư đại nhân còn có thể ngắm vườn hoa sao? Vừa vào cửa liền phất tay áo tạo nên một trận gió, đánh rớt cây gậy trúc chống cửa sổ, cửa sổ đóng "rầm" lại, che kín phong cảnh trong vườn hoa kia ra khỏi tầm mắt hắn.

hắn trầm mặt đi tới cạnh bàn phác hoạ, nặng nề nhấn bút, mỗi một vết mực đều xuyên qua mặt giấy.

Lão quản gia rón rén đóng hết mấy cánh cửa sổ lại.

Chỗ đau trên thắt lưng của ông chưa lành, động tác khó tránh có chút chậm lại.

"Thuốc dán đưa qua cho ông không dùng được sao?" Người đứng vẽ bên cửa sổ chợt lạnh lùng hỏi một câu.

Lão quản gia vội vàng xoay người lại, khom lưng cúi đầu, "Lão nô dùng, dùng. . . . . . Chẳng qua dù sao cũng đã có tuổi rồi, một chân cũng đã bước vào quan tài, sợ là không dễ dàng hoàn toàn khỏe lại."

"Quan tài của ông ta còn chưa bảo người chuẩn bị, nếu bây giờ ông chết, không thể chôn bên cạnh sư phụ ta." Quốc sư trẻ tuổi đặt bút xuống, đi tới trước bàn ngồi xuống, đưa mắt nhìn ông, hơi không kiên nhẫn nhíu mày lại, "Được rồi, đứng lên đi, có lời cứ nói."

Lão quản gia không đứng dậy, ngược lại còn quỳ xuống, một mực cung kính dập đầu với hắn. "Tiểu thiếu gia!" Ông dùng cách gọi thường ngày, nói thẳng: "Năm đó tuổi thọ của lão Quốc sư đại nhân vốn chưa hết, lại sớm phải đi, là vì điều gì? Tiết lộ Thiên Cơ sẽ bị hao tổn tuổi thọ, ngài cũng không thể thay đổi mệnh trời! Vị tiểu thư của phủ Trấn Nam Vương kia. . . . . . Ngài không thể giết nàng!"

Giọng lão nhân gia nghẹn ngào thê lương bi ai như vậy, giọng Trần Ngộ Bạch lại vẫn nhàn nhạt: "Vậy ông đi giết nàng thay ta?"

Lão quản gia đang muốn khóc, liền nghẹn lại. Nghẹn hồi lâu ông mới phục hồi tinh thần, tận tình khuyên bảo: "Đại nhân cần gì phải khiến nàng chết chứ? Cứ để nàng ở trong phủ thái thái bình bình đợi mấy năm, cô nương gia đến tuổi luôn luôn phải lập gia đình, phủ Trấn Nam Vương nhất định sẽ sắp xếp cho nàng ấy."

"Ai sẽ lấy nàng chứ?" Cười lạnh khinh thường.

"Cái này. . . . . . Hẳn vẫn sẽ có người cưới . . . . . . chứ?" Lão nhân gia do dự một chút, khích lệ giọng nói của mình kiên định hơn: "Binh sĩ trẻ tuổi trong quân của Trấn Nam Vương rất nhiều, không thể vô ích. . . . . . cũng sẽ có người đến cửa Kỷ gia . . . . . . Đại nhân cứ yên tâm!"

Trần Ngộ Bạch cong khóe môi, ý cười lại không chút nào lan tới đáy mắt, lão quản gia biết hắn không tin lời này, lại thở dài muốn khuyên nữa, bị hắn giơ tay ngăn lại: "Tạm thời ta sẽ không giết nàng."

Lão quản gia nửa tin nửa ngờ.

Ánh mắt Quốc sư đại nhân lạnh lùng dừng ở một đống Lục La chết héo trên đất, chậm rãi nói: "Hoàng thượng ban thánh chỉ muốn ta nhận nàng làm đồ đệ, ta có thể làm trái sao?"

Lão quản gia cảm thấy lời này còn khó tin hơn chuyện sẽ có người cưới nha đầu quái dị náo loạn kia.

Quốc sư đại nhân ngài đã có bao giờ từng sợ hoàng đế chứ?

Trần Ngộ Bạch nhìn chằm chằm bụi cây Lục La chết héo không tra ra bất kỳ điều gì khác thường kia, ánh mắt thêm âm u, "Ta cũng muốn xem thử một chút, trừ trời cao, còn có ai dám can đảm tính toán trên đầu ta!"

**

Lão quản gia được bảo đảm tạm thời sẽ không giết Kỷ Tiểu Ly, tạm thời thở phào nhẹ nhỏm, lại đến tiểu viện Đúc Sao dặn dò cô gái nhỏ lúc nào cũng có thể bị làm thịt kia: không nên chủ động trêu chọc Quốc sư đại nhân; không nên bị động trêu chọc Quốc sư đại nhân; không nên hơi một tí cũng trêu chọc Quốc sư đại nhân.

cô gái nhỏ khúm núm nhận lời, trong lòng lại khóc nghĩ rõ ràng là hắn ghen tỵ nàng, nàng không hề trêu chọc hắn mà! Chỉ còn hai ngày là hưu mộc, nàng mà trở về nhà, nàng cũng sẽ không tới nữa!

Đại khái là trong lòng nàng nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, ngày hôm sau Quốc sư đại nhân liền phái người tới mời nàng đến, vừa vào cửa liền hỏi nàng: "Ngày mai là hưu mộc, phủ Trấn Nam Vương có thể phái người đến đón ngươi không?"

Kỷ Tiểu Ly kiêu hãnh, dè dặt lại thật cẩn thận gật đầu một cái.

Quốc sư đại nhân cũng gật đầu một cái, "Ngày mai là ngày hưu mộc. Sáng sớm ngày mai, sẽ có người lái xe chở ngươi đi ra mười dặm bên ngoài." Nhìn sắc mặt nàng tự cho là che giấu rất tốt mà xem thường, trong lòng Trần Ngộ Bạch cười lạnh một tiếng, "Nghe nói, ngươi bái ta làm thầy là muốn học tu tiên?"

"Phải . . . . . Vốn là vậy."

Trần Ngộ Bạch cúi đầu thổi thổi chung trà, thờ ơ hỏi: "Thần tiên thì có gì hay?"

nói đến cái này, Kỷ Tiểu Ly liền lên tinh thần: "Thần tiên biết chuyện thiên hạ! Ừm, còn có thể bay! Có thể khiến cho xương trắng hóa thịt tươi, cải tử hồi sinh!" Ánh mắt của nàng long lanh, hưng phấn nói.

Người có ‘quẻ thuật’ (tài năng bói toán) đứng đầu vương triều Đại Dạ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Ngươi muốn biết điều gì?"

Kỷ Tiểu Ly nháy nháy ánh mắt, "Ta muốn biết: lúc nào thì ta có thể thành tiên?!"

Quốc sư đại nhân mím môi, trầm lặng, khạc ra một câu: "Đổi cái khác."

". . . . . . Vậy. . . . . . Ngày mai trời sẽ mưa chứ?" trên mặt viết "Căn bản là ngươi coi không ra", lại "Dịu dàng săn sóc" đổi. . . . . . một câu.

Trần Ngộ Bạch cảm thấy đầu rất đau, nơi huyệt Thái Dương căng lên lợi hại, nhắm mắt cố gắng kiềm nén một hơi thở, nói thầm "lấy đại cục làm trọng", hắn mở mắt ra bình tĩnh nói cho nàng biết: "Với câu hỏi đầu tiên. Ngươi nói thần tiên sẽ bay đúng không?"

Vừa dứt lời, người nào đó đã nhẹ nhàng bay bổng lướt ra ngoài, giống như một con Giao Long. Băng trù màu đen giống như cơn gió lộng lẫy giữa trời đêm, lướt qua trước mắt Kỷ Tiểu Ly.

Nàng vội vàng đuổi theo, hắn đã như một con chim ưng màu đen đậu lên cây, bóng dáng màu đen di chuyển tự nhiên qua lại giữa ngập tràn xanh biếc, cây kia còn cao hơn nóc nhà của Vạn Thiên đường, lúc Kỷ Tiểu Ly nhìn hắn không thể không ngước cổ.

Quốc sư đại nhân bay vòng quanh cây đại thụ bên cạnh Vạn Thiên đường, tư thế lúc rơi xuống đất thoải mái hoa lệ, bộ dạng thật đẹp mắt, băng trù màu đen trên người phồng lên đầy gió, khiến nhìn hắn quả thật tựa như tiên nhân từ đám mây bước xuống.

"Thế nào?" Tiên nhân nhíu mày nhàn nhạt giọng hỏi nàng.

Kỷ Tiểu Ly gật đầu không dứt, "Ngươi bay thật cao đó!"

Tiên nhân hừ một tiếng.

"Nhưng đây không phải là thần tiên cưỡi mây đạp gió! Đây là khinh công, cha ta làm được, các ca ca cũng làm được, Kỷ Nam còn bay cao hơn ngươi đó!"

Tiên nhân quên: cô gái này mặc dù nhỏ. . . . . . nhưng nàng sinh ra trong gia đình tướng quân uy vũ nhất Đại Dạ Quốc, nam nhi của cả nhà Kỷ gia đều nhập ngũ, lại còn có hai vị làm chủ Bạch Hổ lệnh đang sinh sống, người tập võ có phương pháp mượn lực tung người, đối với nàng mà nói tựa như con Tiểu Bạch do công chúa nương nương nuôi kia tự nhiên sẽ kêu "gâu gâu".

Trong đình vốn là trời trong nắng ấm bỗng nhiên sắc trời tối xuống, cây Hòe tinh run lẩy bẩy, tán cây không gió tự lay động, Tiểu Ly không xác định được là nó nhịn cười hay bị dọa sợ. Nàng khó xử nhìn Quốc sư đại nhân vẻ mặt âm trầm trước mắt.

Nhưng Trần Ngộ Bạch cũng không thẹn quá thành giận, hắn mím môi nhìn chằm chằm nàng một lát, nở nụ cười.

Nụ cười này giống như vạn cây hoa Lê nở rộ trên biển băng đồng tuyết hơn ngàn năm, khiến khóe mắt Tiểu Ly giật giật, hình ảnh đó giống như nước thủy triều vọt tới đánh sâu vào trí nhớ. Nhưng không đợi nàng kịp nhớ tới hình ảnh kia, Trần Ngộ Bạch nói với nàng: "Được lắm, ngươi mở to hai mắt xem cho kỹ nhé."

hắn giơ tay để lên trên môi mỏng, huýt sáo một khúc nhạc du dương.

Rất nhanh từ bầu trời phía sau Vạn Thiên đường, một cái bóng màu xám đậm đánh tới, vật kia bay cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt, vững vàng dừng trên cánh tay Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân lạnh mặt đưa cánh tay đến trước mặt nàng.

Kỷ Tiểu Ly không thể tin trợn tròn hai mắt! Là bồ câu! Là con bồ câu bị nướng thơm ngào ngạt mà nàng tự tay mai táng!

Xương trắng hóa thịt tươi! Chết mà sống lại!

"Sư phụ!" Nàng nhào tới ôm lấy cánh tay kia, chim bồ câu cũng giật vỗ cánh bay đi. Nàng ôm chặt lấy cánh tay kia, tựa như chỉ sợ sau một khắc liền hóa thành mây khói, "Sư phụ ở trên cao! Đồ nhi. . . . . . Đồ nhi ở dưới đất!" Từ nhỏ lập chí tu tiên, cô gái nhỏ kích động, lời nói không mạch lạc.

Chương 8


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Trần Ngộ Bạch bị nàng ôm lấy thì theo bản năng muốn hất cánh tay ra, trong khoảng thời gian ngắn mà hắn không thể hất ra, buộc lòng phải mặc kệ nàng ôm. Lần đầu tiên gần gũi với người sống như vậy, trên tóc nha đầu ngu xuẩn bôi cái gì vậy? thật là khó ngửi.

trên cánh tay Quốc sư đại nhân nghiêm chỉnh treo một cô gái nhỏ, căm ghét cau mày.

". . . . . . Sư phụ. . . . . ." cô gái nhỏ ôm sư phụ nhà nàng, mắt ngậm lệ nóng, "Ngày mai tiến hành lễ bái sư được không? Lạy trời đất rồi thu nhận con được không?"

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch vừa kéo, quả thật muốn phất tay áo đánh bay nàng ra ngoài ba trượng, cắn răng nhẫn nhịn xuống.

"Ngày mai là ngày hưu mộc." hắn nhàn nhạt nhắc nhở.

"không nghỉ cũng không sao! Tu tiên quan trọng hơn!" Hai mắt lóe tia sáng sùng bái, cô gái nhỏ vội vàng bày tỏ.

Quốc sư đại nhân giễu cợt kéo kéo khóe miệng, "Người nhà của ngươi muốn tới đón ngươi kia kìa."

"Phái người bảo họ trở về là được!" Suy nghĩ một chút, như vậy hình như không tốt lắm? Kỷ Tiểu Ly khó xử hồi lâu, thở dài, "Vậy con trở về một ngày cũng được. . . . . . Sáng sớm ngày mai sư phó nhớ bảo người ở mười dặm bên ngoài đón con!"

". . . . . . Được. Ngươi buông tay."

"Sư phụ có thể ‘phụt’ một tiếng hóa thành khói hay không?"

". . . . . . sẽ không, ngươi buông ra."

"Sư phụ có thể ‘hô’ một tiếng cưỡi mây bay về trời hay không?"

". . . . . . Buông, tay!"

"Sư phụ có thể. . . . . . Ai da, sao sư phụ đánh con. . . . . . Sư phụ, nếu người đánh chết con, con có thể sẽ trực tiếp biến thành thần tiên không? Sư phụ. . . . . . Sao sư phụ lại bay đi? Sư phụ, sư phụ mau xuống. . . . . . Sư phụ, người trở lại đi!"

**

Quốc sư đại nhân áo đen mặt đen từ trên trời giáng xuống, dọa tiểu đồng mặt tròn giật mình, vội vàng giấu lồng chim bồ câu ra sau lưng.

Trần Ngộ Bạch quét mắt nhìn hắn một cái.

Tiểu Thiên không phải là Kỷ Tiểu Ly, người không ngốc lá gan cũng không lớn, lúc này sợ "bụp bụp" quỳ xuống.

Quốc sư đại nhân không tỏ vẻ gì.

Mặt đỏ lên, tiểu đồng nằm trên mặt đất dập đầu nhận sai: ". . . . . . Hôm đó thật có đưa đến phòng bếp, nhưng bữa tối hôm đó phòng bếp chuẩn bị vốn có bồ câu nướng, ta liền. . . . . . Đại nhân, Tiểu Thiên biết sai rồi! Cái này. . . . . . Chim bồ câu này sẽ đưa đến phòng bếp! Tối nay liền nướng cho Tiểu Ly cô nương ăn!"

Quốc sư đại nhân nhìn Tiểu Thiên một chút, "không cần, thích thì cứ nuôi đi."

"Hả?" Tiểu Thiên giật mình, ngay cả quy củ cũng quên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chủ tử.

Tuấn tú có một không hai trong thiên hạ, cả người tràn ngập khí thế lạnh lùng, là Quốc sư đại nhân không sai!

Là bị Tiểu Ly cô nương chọc giận đến mất tỉnh táo sao?

Quốc sư đại nhân ho khan một tiếng, tiểu đồng lập tức cúi xuống, không dám hỏi thêm, vô cùng vui sướng tạ ơn.

Lúc này Tiền viện đã truyền đến tiếng bước chân vui vẻ và tiếng cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào "Sư phụ. . . . . ." , Quốc sư đại nhân tuấn tú có một không hai căm ghét nhíu mày, "đi ngăn nàng lại, hôm nay không cho nàng đến gần ta thêm nữa."

Có được bồ câu, lòng tiểu đồng tràn đầy cảm tạ, bò dậy chạy thật nhanh.

Trần Ngộ Bạch nhìn lồng chim bồ câu trên đất một chút, mấy ngày nay con bồ câu kia ăn no rồi ngủ, nuôi đến da sáng lông mượt, đại khái còn nhớ rõ hắn là người bôi thuốc lên cánh nó, nghiêng đầu nhìn về phía hắn kêu "gruu gruu gruuu".

Quốc sư đại nhân không thèm để ý tới nó, hừ một tiếng phất tay áo bỏ đi.

**

Ngày hưu mộc hôm đó của Kỷ Tiểu Ly, Kỷ Tây và Kỷ Bắc cùng tới đón nàng. Hai huynh đệ đều mặc nhung trang (quần áo đánh trận), mặt mày anh tuấn tương tự nhau, ở nơi cảnh xuân tuyệt đẹp này cưỡi ngựa chạy thẳng đến, dọc đường không biết có bao nhiêu thiếu nữ đỏ mắt nhìn theo.

Ba người trò truyện vui vẻ suốt dọc đường trở về phủ Trấn Nam Vương.

Kỷ Đình và Diễm Dương công chúa vào cung dự tiệc không có ở trong phủ, Vương Phi lại cố ý ở lại, Tiểu Ly chạy vào Nam Hoa viện, giống như chim non lao thẳng vào trong ngực Vương Phi.

Ôm nàng xem tỉ mỉ hồi lâu, Trấn Nam Vương phi thấy mắt mũi tiểu cô nương tươi sáng, vẻ mặt sung sướng, tâm tình lo lắng suốt mười ngày chưa từng để xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cũng không dứt thương tiếc hỏi: "Sao lại gầy như vậy? Có phải thức ăn ở Phủ Quốc sư không hợp khẩu vị con không?"

Kỷ Tiểu Ly vốn trông mong ngày tố cáo này lâu lắm rồi, nhưng bây giờ sao nàng còn muốn tố khổ chứ? Ngước mặt vui vẻ không thôi nói với dưỡng mẫu: "Phủ Quốc sư rất tốt! Rất tốt, rất tốt! Sư phụ con chính là tiên nhân!"

Vương Phi sao có thể không lễ độ nói Quốc sư đại nhân cao quý của Đại Dạ Quốc là một phàm nhân, huống chi chỉ cần Tiểu Ly thích, bái Quốc sư làm thầy, cho dù học chút gì cũng đều có lợi cho sau này.

"Vậy con cần phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ dạy, không nên tinh nghịch." Bà dịu dàng dặn dò dưỡng nữ.

Tiểu Ly vui mừng phấn khởi gật đầu.

Hai mẹ con đang nói chuyện, Kỷ Nam từ trong doanh trại trở về, vừa gặp mặt là một trận náo nhiệt, Thiến Di tới mời ba người quay lại rồi mới mời mọi người ngồi vào bàn tiệc.

Bốn hài tử vây bên người cười cười nói nói, náo nhiệt lại hòa hợp, Vương Phi vui vẻ, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, có chút say, sau khi rời bàn tiệc Thiến Di bưng canh trà giải rượu cho bà, bà ngồi ở phòng khách từ từ uống.

Bên ngoài ba huynh đệ Kỷ Tây ở trong viện chơi đùa tỷ thí quyền cước, tiếng hô quát cùng tiếng cười đùa không dứt bên tai, Tiểu Ly ở bên cạnh chạy tới chạy lui nhìn một lát, lại chạy vào nhìn Vương Phi nương nương. Ngồi xổm bên đầu gối dưỡng mẫu ngước mặt nhìn một chút, chợt hỏi: "Có phải mẫu thân mất hứng hay không? Tại sao không nói lời nào?"

Vương Phi siết chặt gương mặt ửng hồng của nàng, dịu dàng nói: "không có mất hứng. Mẫu thân đang suy nghĩ một chuyện."

"Nghĩ gì ạ?"

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng huynh đệ Kỷ gia cười đùa, trong ánh mắt dịu dàng của Vương Phi phảng phất một tầng khói mù âm u, nhẹ nhàng đau thương. Bà nhẹ giọng hỏi dưỡng nữ: "Tiểu Ly, trong mấy ca ca con thích ai nhất?"

"Ưm, thích nhất. . . . . . Kỷ Nam nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không giống như Kỷ Bắc luôn thích đánh con. . . . . . Kỷ Tây ca ca luôn mang con đi ăn ngon chơi vui. . . . . . Đại ca khỏe mạnh nhất, tát một cái liền đánh bay Kỷ Bắc!" Kỷ Tiểu Ly kéo ngón tay đếm, hăng hái bừng bừng.

Vương Phi nhìn dáng vẻ nàng ngây thơ u mê, trong lòng càng thêm khổ sở rối rắm, giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.

Lúc này Thiến Di ở một bên cười hỏi Tiểu Ly: "Tiểu thư, nương nương là muốn hỏi người: có nguyện ý gả cho Tứ thiếu gia, cả đời ở lại trong phủ này hay không?"

Kỷ Tiểu Ly nằm trong ngực dưỡng mẫu, lắc đầu không dứt với Thiến Di: "Con muốn thành tiên, sao có thể ở lại cả đời trong phủ chứ?"

"Đúng đúng đúng, " Thiến Di xuôi theo nàng, "Vậy trước khi thành tiên? Nguyện ý gả cho Kỷ Nam ca ca, ở lại bên người Vương Phi nương nương không?"

"Nguyện ý!" Tiểu Ly xem như chuyện đương nhiên gật đầu một cái. Kỷ Nam tốt như vậy, gả cho huynh ấy sẽ ngày ngày cùng huynh ấy chơi đùa, cùng phụ thân, mẫu thân, công chúa nương nương, Tiểu Bạch. . . . . . Ở cùng nhau, không phải cũng giống như hiện tại sao? Tại sao không muốn?

Thiến Di hít một ngụm khí to, mắt lộ ra vui sướng nhìn về phía Vương Phi. Vương Phi lại vẫn lắc đầu, ôm Tiểu Ly đong đưa, nhẹ giọng nói: "Con bé có biết gì đâu. Vẫn nên chờ một chút thôi, chờ thêm một thời gian nữa hãy nói."

"Nương nương, đợi thêm nữa sẽ không tốt, " Thiến Di dịu dàng khuyên: "Tứ thiếu gia nên đính hôn, tiểu thư Tiểu Ly cũng đã đến tuổi. Đính hôn. . . . . . Tất cả mọi người đều an tâm. Vả lại ngài còn phải chờ cái gì đây? Vương gia cũng nói tiểu thư Tiểu Ly vẫn ở lại trong phủ thì thật tốt. Nếu nàng gả ra bên ngoài. . . . . . Ngài yên tâm được sao? Lại nói công chúa bên kia cũng không chờ được."

Vương Phi vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của dưỡng nữ, thấp giọng nói: "Chờ thêm một thời gian nữa Kỷ Đông thắng trận về triều, tâm tình Diễm Dương khá hơn một chút, có lẽ sẽ có biến chuyển. . . . . . Kỷ Tây và Kỷ Bắc đều là đứa bé ngoan."

Gả cho Kỷ Tây hay Kỷ Bắc cũng sẽ không thiệt cho Tiểu Ly, đều có thể ở lại trong phủ.

Hôm nay chỉ mong Kỷ Đông có thể sớm trở về.

**

Ban đêm Kỷ Tiểu Ly đang mơ mơ màng màng ngủ, màn giường mỏng nhẹ lay động, mùi thơm quen thuộc truyền đến, nàng lập tức tỉnh lại.

"Tần Tang tỷ tỷ. . . . . ." Ánh mắt nàng chợt mở, vươn tay với mỹ nhân mỉm cười đứng ở mép giường.

Mỹ nhân kia tỏa ra màu tím tinh khiết hiếm thấy, màu sắc thần bí cao quý càng tôn lên nét mặt của nàng. Toàn thân nàng mặc màu tím, nơi làn váy và ống tay áo cũng thêu hoa văn phức tạp rất đặc biệt, hoa văn xinh đẹp mê hoặc, cũng không đẩy lùi được một phần nào vẻ đẹp của mỹ nhân.

Mỹ nhân cầm tay Tiểu Ly lắc lắc, cười nói: "Chơi ở Phủ Quốc sư rất vui sao? Quốc sư đại nhân có đối xử tốt với muội không?"

Kỷ Tiểu Ly gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, nói cho nàng biết: "Phủ Quốc sư có một chỗ, hôm trước đầy cỏ, hôm sau đầy đá, thật kỳ quái! Quốc sư đại nhân cũng rất kỳ quái, hắn chỉ có một bộ quần áo, mỗi ngày đều mặc như vậy, mười ngày cũng không thay."

Tần Tang nhịn không được, "phì" cười ra tiếng,

Vị trích tiên mà cái mặt luôn vĩnh viễn lộ vẻ "Những thứ người ngu xuẩn các ngươi không xứng lấy được một ánh mắt của ta" đó, trận pháp có một không hai nổi danh thiên hạ đó, mỗi ngày đều thay một bộ băng trù màu đen trị giá ngàn vàng đó. . . . . . "Quốc sư đại nhân dốc lòng tu đạo, những vật phàm tục của thế gian đều không để trong mắt, hôm nay muội bái hắn làm thầy, nên hiếu kính hắn thật tốt." Nàng khống chế ý cười trong lòng, nghiêm trang nói với Tiểu Ly.

Kỷ Tiểu Ly cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng cũng có tính toán.

Dĩ nhiên Tần Tang nhìn ra được nàng chút lòng dạ này của nàng, trong lòng càng vui hơn.

Hai tỷ muội nói chuyện một lát, Tần Tang móc từ trong ngực ra một bình Lưu Ly nhỏ màu tím, đổ ra một viên thuốc.

Tiểu Ly giống như thường ngày, ngoan ngoãn nhận lấy nuốt vào.

"Tốt lắm, muội ngủ đi, ta phải đi đây." Tần Tang sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng nói, khuôn mặt bức người thường ngày vào lúc này chỉ có vẻ dịu dàng như nước, "Vào hưu mộc tháng sau của muội, ta sẽ trở lại thăm muội."

Tiểu Ly đã thành thói quen, mỗi tháng sẽ gặp nàng ấy một lần vào ban đêm, dùng một viên "Ích khí bồi nguyên", nàng gật đầu một cái, ngoan ngoãn nằm lại xuống giường.

Tần Tang kéo kéo góc chăn cho nàng, ngón tay trắng nhạt nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp của cô gái nhỏ, cho đến khi nàng ấy nhắm mắt lại hô hấp đều đặn, nàng mới đứng dậy rời đi.

Từ Lang Hoàn hiên đi ra ngoài, như tắm dưới ánh trăng, gió đêm tỏa ra trong làn áo tím như trăng sáng tỏa trong mây, Vương Phi nương nương chờ ở ngoài viện không thể không giơ tay lên ngắt một mảnh lá cây, mới ngăn được bóng dáng như nước chảy mây trôi ấy.

Mũi chân Tần Tang nhún nhẹ lên nhánh cây, bay bay rơi xuống cách Trấn Nam Vương phi hai thước, nhẹ nhàng vui vẻ, thấp giọng cười hỏi: "Chào Vương Phi nương nương."

Trấn Nam Vương phi hơi nghiêng người, "Chào Thiên Mật Sứ. Tiểu Ly đã ngủ?"

Tần Tang gật đầu một cái, cười một tiếng: "Đêm khuya nương nương chờ ở nơi này, hẳn là có lời muốn nói với Tần Tang?"

"Phải!" Trấn Nam Vương phi thở dài, "Ta tính được tối nay là ngày ngươi sẽ đến thăm con bé, cố ý chờ ngươi muốn ngươi ột ý kiến: Tiểu Ly đã tròn mười bốn tuổi, nên định việc hôn nhân. Dù sao ta cũng không phải là máu mủ ruột thịt của con bé, con bé lại u mê, kính xin Thiên Mật Sứ vì con bé mà ột ý kiến."

"Nương nương đang do dự giữa bốn vị công tử của Kỷ gia?" Tần Tang cười tủm tỉm hỏi.

Vương Phi cũng không dối gạt nàng, gật đầu một cái, nói: "Với tính tình của Tiểu Ly, có thể ở lại trong phủ đương nhiên là tốt nhất. Kỷ Đông đang được mai mối, ngược lại Kỷ Tây và Kỷ Bắc đều tốt, cũng có ý với Tiểu Ly, nhưng Diễm Dương nàng ấy không thích Tiểu Ly, mẹ chồng không vừa mắt thì cũng không tốt. Về phần Kỷ Nam," Vương Phi giương mắt nhìn về phía Tần Tang, "Ngươi cũng biết, không cần ta nhiều lời."

Năm đó nếu không có vị thiếu nữ có dòng máu Thiên Mật thần bí này, bà cũng không thể nào thỏa mãn tâm nguyện, hoài thai Kỷ Nam, bà chăm sóc Tiểu Ly nhiều năm như vậy, tuy rằng tình cảm khi nuôi dưỡng rất sâu đậm, nhưng trong đó cũng không thiếu lòng cảm kích đối với Tần Tang.

Cho nên mặc dù chuyện hôn sự của đứa con ruột thịt duy nhất – Kỷ Nam của bà quan trọng đến cỡ nào, bà vẫn không muốn làm trể nãi chuyện cả đời của Tiểu Ly.

Dĩ nhiên Tần Tang biết.

Máu của nàng trộn thuốc, Vương Phi mới có thể chữa khỏi bệnh. Nhưng máu của Thánh nữ Thiên Mật tinh khiết chí âm, Vương Phi uống xong thuốc kia, chỉ có thể sinh con gái.

Thế tử của Trấn Nam Vương, lệnh chủ của Bạch Hổ môn, Đại tướng quân Kỷ Nam uy vũ mới nhậm chức, là một cô gái.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog